Đã đành lặng lẽ
buông tay
Mà sao nhói buốt…
chuỗi ngày xanh yêu
Đồi vi vút gió, phấn thông rơi nhuộm vàng cả không gian, lá
cây xào xạc nhẹ nhàng chao liệng hát bài ca cuối cùng trước khi đặt mình về với
đất mẹ. Hai người đi chầm chậm bên nhau, lắng nghe hơi thở vọng trong gió,
trong cây, trong lá, trong hương của rừng, lắng nghe nhịp đập thất thường của
con tim xốn xang tuổi trẻ. Một chiếc lá rực tươi lấp loá dịu dàng đậu vào vai
áo anh, anh đưa hai ngón tay nhón nhẹ cuống lá rồi giơ lên xoay xoay nheo mắt
ngắm nhìn đầy thích thú. Âu yếm đặt chiếc lá vào tay em, anh thì thầm:
- Giữ hộ anh chiếc lá này em nhé! Cả đồi cây đầy nắng, đầy
gió này chỉ mình nó là chiếc lá hạnh phúc thôi em ạ!
“Bài hát về năm chiếc lá” của một nhà thơ nào đó em đã từng
đọc rồi. Chiếc lá hạnh phúc! Còn bốn chiếc lá nữa ở đâu? Anh mỉm cười thay cho
câu trả lời. Em cũng mỉm cười rạng rỡ cả đồi cây. Em áp chặt chiếc lá vào giữa
lòng bàn tay và cảm nhận được dòng nhựa sống đang chảy trong từng đường gân nhỏ
li ti trên lá. Khi em bên anh tất cả đều nhuốm màu hạnh phúc. Lời anh ấm áp
cuốn em về cõi thực:
- Em nhìn kìa, từng chiếc lá đang trở về cội. Thời gian trôi
qua, cây đâm lộc nảy chồi, lá được sinh ra, xanh tươi rồi dần lại rụng xuống
hoà mình vào đất mẹ. Những chiếc lá đơn côi lìa cành đó có được mấy ai biết đến
sự tồn tại và tiêu biến của nó. Chiếc lá này hạnh phúc bởi có hai chúng mình
nâng niu, hãy giữ nó em nhé, kỉ niệm của chúng mình…
Em cảm nhận được hơi ấm từ chiếc lá, từ tay anh đang lan toả
trong tim mình. Em nâng niu đặt chiếc lá hạnh phúc vào một chiếc hộp gỗ mun
xinh xắn. Hạnh phúc là một chiếc lá, giản dị, mong manh nhưng sẽ là trường cửu
nếu được giữ gìn anh nhỉ. Anh mỉm cười với triết lý của em.
Chiếc hộp của em lá
càng ngày càng dày thêm. Mỗi chiếc lá một hình vẻ, sắc màu, ý nghĩa: Có chiếc
lá mang niềm vui, có chiếc lá chở nỗi buồn, có chiếc lá của một lần anh lỡ hẹn,
có chiếc lá chất chứa nỗi nhớ nhung mỗi ngày xa cách, có chiếc lá là ước nguyện
chung đôi của hai đứa… Nhưng tất cả đều gợi nhớ về anh, đều ấp ủ những suy tư,
những xúc cảm của con tim chan chứa yêu thương.
*
* *
Công viên lặng lẽ
rơi vào chiều. Không gian thoáng đãng, trong lành nhưng nền trời đang sẫm dần.
Những tia nắng sót lại sau một ngày bận rộn và náo nhiệt cố bừng lên trước khi
lịm hẳn. Hai người đi bên nhau. Em không xinh, không duyên hãnh diện sóng đôi
với anh - một anh chàng bảnh bao khiến bọn con gái đi qua trộm nhìn. Anh trầm
tư lắng nghe chiều, em hồn nhiên quá đỗi chuyện trên trời dưới biển. Không gì
dễ hơn là sắm một vai diễn đã từng được trải nghiệm một lần trong đời… Một
chiếc lá đang rơi xuống, bất giác anh giơ tay hứng lấy, tay anh chạm vào chiếc
lá, tim anh chạm vào kỉ niệm, một bóng hình sáng rực rỡ trên đồi cây vi vút gió
thoáng hiện trong miền nhớ. Anh rùng mình… Công viên lặng lẽ rơi vào chiều. Một
phiên bản cũ không cảm xúc:
- Giữ hộ anh chiếc
lá này em nhé! Cả công viên chỉ có nó là chiếc lá hạnh phúc vì… Anh yêu em!
Anh bạo dạn nhấn
mạnh ba chữ “Anh yêu em” với vị thần - hộ - mạng cho anh trên bước đường công
danh phía trước. Trong đôi bàn tay vô cảm có một đôi bàn tay của cô gái trẻ
đang run lên vì xúc động. Những mạch sống nhỏ li ti trên lá chưa kịp truyền hơi
ấm sang tay người. Chiếc lá rơi xuống lối đi công viên chiều. Anh biết, rồi đây
sẽ có nhiều bước chân vô tình dẫm lên chiếc lá hoặc gió sẽ đưa nó về miền sâu
thẳm. Anh đã lựa chọn cuộc sống phồn hoa đô hội thay vì đồi quê yên ả. Anh đã
lựa chọn tiền tài, sự nghiệp thay vì rung động con tim. Anh đã vật vã những
ngày không em – mối tình đầu trong trắng của anh. Anh tưởng rằng mình đã lãng
quên tất cả. Vậy mà anh vẫn nhói đau. Nhưng, anh đã không thể quay lại…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét