Đúng hẹn, cô nhấp chuột và tìm
kiếm nickname quen thuộc của anh. Thằng mặt cười không sáng nhìn cô như trêu
tức. Lang thang hết forum này đến forum khác đã nửa tiếng đồng hồ, thời gian
như ngưng đọng, khi trở lại vẫn không thấy Hoangtucodon
đâu. Hai ngày nghỉ và những cuộc cãi vã với chồng, trời ơi, cô muốn phát điên
và quay quắt nhớ đến anh, Hoangtucodon của lòng cô. Dù chưa từng một lần
biết mặt nhưng càng ngày cô càng nhận ra anh quan trọng với cô biết chừng nào.
Không chỉ là một cái bồ để cô xả vào đó những vui buồn thường nhật, không chỉ
như một bờ vai để cô tựa vào và nâng đỡ khi cô chán chường mệt mỏi, không chỉ
là một người mà với người đó cô cảm thấy mình được nâng niu, trân trọng, một
người luôn coi cô như thiên thần đánh thức những điều tưởng đã trở thành trầm
tích trong cuộc sống của người đó bấy lâu, đối với cô, anh là một cái gì cao
hơn thế, như nước uống, như không khí để thở mỗi ngày. Thậm chí, có những lúc
bình tâm lại, cô tự chất vấn mình làm sao thế này, đã chồng con đuề huề còn
mong nhớ một người cũng đã vợ con đủ đầy, chẳng biết họ là ai, làm gì, ở đâu…
Nhưng rồi lịch hẹn trên mạng của cô và anh ngày càng dày thêm. Ngay cả khi ở
bên cạnh chồng con, cô cũng không cưỡng lại được những suy nghĩ, tưởng tượng về
anh, những so sánh khập khiễng tựa như: anh tinh tế, dịu dàng, lịch thiệp, anh
bao dung và cảm hiểu… trong khi chồng cô chỉ mê mải làm ăn, kiếm tiền chứ chẳng
bao giờ biết lắng nghe xem cô cần gì, cô thích gì. Càng ngày cô càng thấy ác
cảm, chướng mắt, khó chịu một cách vô duyên vô cớ trước hành động, lời nói, cử
chỉ dù nhỏ nhặt nhất của chồng. Thậm chí những vấn đề nếu trước đây được xem là
“nhỏ như con thỏ”, bây giờ lại trở thành ngòi nổ cho nồi lửa chiến tranh trong
cuộc sống vợ chồng cô. Điều đó nhiều khi khiến cho cô chông chênh, ngẹt thở.
Anh là ai mà lại có sức tác động mạnh mẽ đến cô như vậy. Chat và mail
qua lại nhiều lần, thân tình hơn,
anh bảo cứ nghĩ đến câu chào xã giao trong lần đầu hai người lang thang trên mạng, anh thấy nao
lòng. Dù không còn nhớ cụ thể lần nói chuyện đầu tiên ấy như thế nào nhưng lòng
cô cũng miên man xúc động. Rồi có những lần anh đi công tác dài ngày cô thắc
thỏm mong chờ. Lạ lùng là cũng có khi chồng cô đi vắng vào thời điểm ấy nhưng
người cô miên man nhung nhớ lại không phải người chung chăn chung gối đêm đêm.
Trở về, chat cùng nhau anh kể nơi anh đến là một vùng quê nghèo heo hút
không có internet, buổi chiều họp xong, anh cùng một anh bạn ra triền sông nằm
dài trên cỏ ngắm ráng chiều đỏ ối, nghĩ đến cô và luôn có cảm giác cô đang rất
gần, chỉ cần quờ tay là nắm được tay rồi. Đơn giản vậy mà khiến cho cô đọc đi
đọc lại không biết chán những dòng chữ không dấu ấy, hai má bừng đỏ, nóng ran
cả người như mới yêu lần đầu. Nỗi ám ảnh về người đàn ông đó khiến nhiều đêm,
khi chồng vô tư chìm vào giấc ngủ, cô còn thao thức, dằn vặt tự thú rằng hình
như mình đã phạm tội. Trong cô diễn ra một sự phân thân dữ dội, một muốn thoát
khỏi sự bủa vây vô hình của anh và cầu mong chồng mình đừng phát hiện ra mối quan hệ thầm kín, những hẹn hò, những nhớ mong,
những xao động; một khao khát nhào đến bên con người bằng xương bằng thịt của
anh bất kỳ lúc nào chỉ cần anh nói anh đang ở đâu, em hãy đến nhé. Sự phân thân
ấy giằng co, cuồng nộ khiến đầu óc cô căng ra, mệt lử...
Và, mỗi lần hẹn chat
không thấy anh đâu, cô hoang mang tự hỏi anh bận gì hay là làm sao, càng hoang
mang hơn khi giả dụ một ngày nào đó
nichname Hoangtucodon tự nhiên biến mất như chưa từng tồn tại,
mọi thứ cảm xúc đẹp đẽ đem lại cho cô những giây phút tuyệt vời, mãn nguyện
nhất trong tinh thần bỗng chốc trở thành ảo ảnh sương khói. Cô sẽ ra sao, sẽ
tìm anh ở đâu bóng chim tăm cá, cô như đứa trẻ mới lớn được ăn trái cấm, đã ăn
một lần không dừng lại được nữa…
Nich của anh chợt sáng, thằng mặt cười nháy mắt đầy ngụ
ý. Như nàng công chúa ngủ trong rừng
choàng tỉnh nhờ nụ hôn của chàng hoàng tử, loáng chốc chẳng còn tìm thấy đâu
một nét mệt mỏi, chán chường trên gương mặt cô. Vậy là anh đã không quên, anh
nhớ cô vô cùng nhưng vì mắc bận công việc cơ quan nên giờ mới gặp cô được.
Thỉnh thoảng tủm tỉm cười. Thỉnh thoảng đỏ bừng hai má. Thỉnh thoảng vuốt vuốt lại tóc. Mười ngón tay
cô lướt trên bàn phím còn tâm hồn ca hát phiêu du… Cuối cùng, anh bảo “đen gio
đon con roi đay cong chua a” cô mới chợt giật mình nhìn đồng hồ “chet that, em
phai đi thoi khong thang be lai phai đoi me”, anh bảo “anh muon duoc gap em vao
trua mai co duoc khong”, cô chần chừ “em…”, anh thuyết phục “minh da coi nhau
nhu ban than roi con ngai ngung gi ha em, sau giờ làm trua mai tai quan Cafe
Dang so…đuong Thai Ha nhe, anh se mac chiec ao so mi mau tim than va ca vat ke
caro cho em de nhan, den nhe, anh se doi”. Còn chần chừ gì nữa, cô đã chả bao
đêm khao khát được nhào đến bên anh bằng xương bằng thịt, nghe những lời thủ
thỉ ngọt ngào từ chính miệng anh chứ không phải từ những con chữ không dấu đó
sao. Nhưng… nếu chồng cô biết, anh ấy sẽ phản ứng như thế nào, liệu cô có phiêu
lưu quá không? Về cơ bản, cô không muốn cuộc sống vợ chồng rơi vào bế tắc nhưng
ngược lại, càng không muốn “đánh mất một tâm hồn ta đã chờ đợi từ lâu”. Cô
“Dong y!”.
Buổi sáng ấy. Đến giờ đi làm,
cô luôn miệng giục giã mà thấy chồng vẫn loanh quanh tìm kiếm cái gì đó. Bực
mình lắm nhưng hôm nay vui vẻ vì cô đang chờ đợi giây phút được đối diện với
anh vào buổi trưa tại Cafe Đắng nên chẳng hề hấn gì (như mọi hôm thì chắc chắn
đã xảy ra chiến sự vì điệu bộ nào của chồng cô cũng thấy ghen ghét). Ngẩn
người, anh hỏi “Cái cà vạt kẻ carô của anh đâu rồi”, cô vừa xốc lại cặp sách
cho thằng bé con vừa bảo “Hôm nọ chú Thanh từ quê lên đi đám cưới nhưng quên
không mang cavat, em cho chú ấy mượn, thấy chú ấy thích em kỉ niệm luôn rồi,
anh có cả tá cà vạt, đeo cái nào chả được”, đột nhiên, anh giận dữ “em buồn
cười quá, đồ của anh, muốn cho ai tặng ai phải hỏi ý kiến của anh đã chứ, em
không biết nó quan trọng với anh thế nào à”. Thật sự ngạc nhiên trước cơn thịnh
nộ của chồng, ngẩng lên nhìn chồng, cô
giật mình, há hốc mồm, choáng váng “áo sơ mi màu tím than và cà vạt kẻ carô,
trời ạ, lẽ nào…”
Buổi trưa, ăn cơm với mấy cô
bạn thân cùng phòng xong, cô mời họ đi uống nước tại Cafe Đắng. Từ xa, đã nhìn
thấy chồng cô - anh – Hoangtucodon đang ngồi trầm ngâm bên ly cà phê đắng, vị
đắng cũng đang làm tan nát lòng cô. Tiếng nhạc thánh thót, nụ hoa hồng chúm
chím bị ngắt lúc đang thì đung đưa trên bàn. Như một diễn viên nữ xuất sắc, cô
làm như ngạc nhiên khi vô tình gặp chồng ở đó còn mấy cô bạn thì kêu ầm lên là
vợ chồng nhà này lãng mạn thế, ở nhà chưa chán buổi trưa còn hẹn hò ngoài quán, giả bộ kéo bạn bè đi cùng. Anh
cười gượng gạo, mắt dáo dác len lén nhìn ra cửa, cô làm thinh cười nói rôm rả
với bạn bè. Được một lát, anh xin lỗi về trước vì có chút việc bận. Cô nhìn
theo chồng, lòng tự nhủ “Vĩnh biệt
Hoangtucodon”. Nick của cô biến mất như chưa từng tồn tại nhưng cũng từ đó
cô dành sự chăm chút, quan tâm tới chồng cô nhiều hơn vì cô hiểu lâu nay mình
đã lãng quên bên mình còn có một tâm hồn và một trái tim.

Và, mỗi lần hẹn chat không thấy anh đâu, cô hoang mang tự hỏi anh bận gì hay là làm sao, càng hoang mang hơn khi giả dụ một ngày nào đó nichname Hoangtucodon tự nhiên biến mất như chưa từng tồn tại, mọi thứ cảm xúc đẹp đẽ đem lại cho cô những giây phút tuyệt vời, mãn nguyện nhất trong tinh thần bỗng chốc trở thành ảo ảnh sương khói. Cô sẽ ra sao, sẽ tìm anh ở đâu bóng chim tăm cá, cô như đứa trẻ mới lớn được ăn trái cấm, đã ăn một lần không dừng lại được nữa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét