Từ khi tôi còn là con nhóc bé xíu đến giờ là cô sinh
viên năm cuối, năm nào cũng vậy, cứ khoảng 26, 27 tết là gia đình tôi lại thu
xếp công việc, rộn ràng sửa soạn để về quê đón xuân cùng ông bà. Bố tôi bảo, ăn
tết ở quê vui hơn, có không khí hơn, với lại “cả năm xuôi ngược đất khách quê
người, đó cũng là dịp để gia đình sum họp, con cháu quây quần bên ông bà, cha
mẹ”; quan trọng hơn là để “giữ nếp nhà, bồi đắp thêm tình cảm gắn bó của con
cháu với gia đình cùng quê hương, bản quán”. Còn cái con bé hai mươi mấy tuổi
đầu là tôi ấy thì cũng không nghĩ nhiều, nghĩ sâu đến thế, trong ấn tượng của
tôi “tết ở quê thật đặc biệt”!
Các bạn trẻ đón tết ở thành phố chắc chẳng thể hình
dung nổi “mổ lợn ăn tết” là thế nào, không khéo có bạn nghe nói còn bĩu môi “vẽ
chuyện, thực phẩm đầy chợ, đầy siêu thị, đi một cua là mua đủ cho mấy ngày tết,
mổ lợn làm gì cho nó bận ra”. Nhưng chúng tôi ăn tết ở quê và như một thói
quen, chúng tôi mong chờ buổi sáng tinh mơ ngày 28, khi không khí tết tràn về
năm gian nhà của ông bà trong làn mưa xuân bay lất phất, làn gió lạnh ẩm thoang
thoảng hương trầm là lúc tất cả các thành viên trong gia đình tôi chẳng ai bảo
ai cùng dậy thật sớm, mỗi người xăm xắm một việc để chuẩn bị “mổ lợn”: Bà tôi sắp
ra nào mo, nào lạt, rồi chậu, rồi thớt, rồi dao; Bố mẹ tôi bảo nhau bắc rồi
nước to, rang đỗ, rang lạc; Tôi cùng mấy đứa em vừa trò chuyện vừa luôn tay nhặt
hành, nhặt răm và các loại rau thơm khác…