KÍNH VẠN HOA, NHẬT KÝ CỦA MẸ, SÁNG TÁC, LƯỢM LẶT ĐÓ ĐÂY

5 thg 1, 2014

CHUYỆN TÌNH CHÀNG ĐÔNKIHÔTÊ VÀ NÀNG DULXINEA

    
  … Ba mươi tuổi. Mẹ giục: “Thu xếp công việc, giành thời gian yêu lấy một đứa rồi cưới đi con ạ. Bằng tuổi mày, người ta con bế con bồng rồi ấy chứ!”. Bố thuộc trường phái đặt sự nghiệp lên hàng đầu vậy mà cũng đồng tình cho là phải. Đã đến lúc tôi phải yêu lấy một người, phải có một gia đình nho nhỏ cho riêng mình, phải có những đứa cháu xinh xắn cho mẹ bế bồng? Tôi soi mình trong gương. Khá trẻ. Thực ra yêu một người không phải chuyện đơn giản, cứ thích, cứ muốn là được. Chuyện tình cảm khác xa với việc lập ra một cái thời gian biểu. Nhưng không hiểu sao, dần dần tôi nhận ra rằng cái thời gian biểu tưởng tượng chi chít những công việc của mình đã có những khoảng trống. Mẹ đánh thức tôi hay tôi tự rung chuông đánh thức chính mình? Ba mươi tuổi và những giây phút thật cô đơn đối diện với khoảng trống hiện hữu trong lòng, tôi biết, mình khao khát…

     Lan gấp vội cuốn sổ nhỏ và để ngay ngắn vào vị trí cũ khi nghe bước chân anh đến gần. 

     Là hàng xóm nhưng bố mẹ anh coi Lan như con cháu trong nhà, còn anh thì đặc biệt quý mến và luôn chỉ bảo chuyện học hành. Nhiều lúc Lan có cảm giác mình là đứa em út bé bỏng. Nhà anh và nhà Lan vốn hiếm người, những lúc rảnh rỗi, cô bé hay chạy qua chạy lại thủ thỉ với mẹ anh, lúc thì nhặt mớ rau, khi thì nhổ tóc sâu cho bác hoặc đọc những cuốn sách hay mê mải đến quên thời gian. Lan đặc biệt thích ngồi ở bậc thềm nhà anh nghe nhạc Trịnh và lơ đãng thả hồn theo những đám mây trắng phau trên bầu trời cao rộng… Cô quay lại nở một nụ cười nhí nhảnh (nhằm lấp liếm cảm giác của đứa trẻ suýt bị bắt quả tang khi đang phạm lỗi): 
         - Em chào… th…ầ…y…! Thầy không quên quà cho em đấy chứ?
        Anh cười hiền hậu. “Dạo này tân sinh viên lém lắm rồi đấy” và lấy cuốn sách anh mua trong dịp thăm quan Trung Quốc vừa rồi để tặng cô bé. Sẽ cần cho em nhiều đấy. Vâng, đúng là sách thì luôn luôn sẽ cần, Lan mỉm cười tỏ vẻ thích thú nhưng thực sự thì cũng không thích lắm. Với lứa tuổi của Lan, cô bé thích được nhận quà là một cái gì lãng mạn hơn, nhẹ nhàng hơn. Anh thì lúc nào cũng chỉ làm bạn với sách. Từ khi Lan mới mười tuổi, anh đã luôn là một con mọt sách học giỏi, chăm ngoan khiến người lớn của cả khu phố này đều lấy anh là tấm gương cho lũ trẻ nhà mình noi theo. Lan là một trong số những đứa không ghét anh (bọn trẻ con thường chẳng ưa gì những tấm gương to kềnh to càng mà bố mẹ ép chúng phải noi theo), cô càng khâm phục đến mức thần tượng khi anh trở thành giảng viên của một trường đại học lớn (thỉnh thoảng Lan đùa sở dĩ cô bé thi vào trường này là vì muốn được làm học trò thật sự của anh). Những lúc thấy cô trầm trồ, anh bảo “cố gắng học tập rồi em cũng đạt được những gì mình ao ước”. Tuy nhiên, càng ngày cô càng thấy anh bị cuốn vào công việc, lúc nào cũng tất bật, bận rộn. Đôi lúc Lan nghĩ vu vơ, dường như công việc mới là cái thuộc về anh còn tất cả thuộc về thế giới khác. Hôm nay tính tò mò là nguyên nhân khiến cô bé khám phá ra một con người khác ở anh mà cô chưa hề hay biết. Vẻ bình thản che giấu một trái tim nhiều rung cảm, khao khát…
         Anh được phân công chủ nhiệm lớp Lan ngay từ học kỳ đầu. Thầy giáo trẻ. Lũ bạn cùng lớp cứ gọi là quan tâm đến những thông tin về thầy một cách đặc biệt. Lan buồn cười khi thấy bọn con gái lớp mình bàn tán, thì thầm, trầm trồ về anh. Cô bé hãnh diện “dù gì thì mình cũng sống gần anh từ nhỏ”. Mỗi khi được ai đó hỏi vu vơ về anh, trong cô có một niềm tự hào thơ trẻ, dù ngấm ngầm nhưng không thể không hiển lộ trên nét mặt hân hoan, ngời sáng, trong giọng kể say sưa, hào hứng.
         Cuối học kỳ II, cả lớp xôn xao trước tin thầy giáo chủ nhiệm sẽ đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Buổi chia tay thật buồn, anh nói lời chia tay ngập ngừng, khó khăn, anh quý lớp, quý học trò và đây là lớp học trò đầu tiên anh trực tiếp giảng dạy sau thời gian trợ giảng. Lớp trưởng Thuỷ Nguyên thay mặt lớp ôm hoa tặng thầy và nói lời chia tay. Cô bé đi lên, bước như bước hụt, mặt cúi cố giấu hai hàng nước mắt lăn dài, nghẹn ngào cố nén để không bật ra tiếng nấc. Cô bé chẳng thốt được lời nào, bao nhiêu từ ngữ đều trở thành vô nghĩa. Dưới lớp đã có tiếng nấc. Thuỷ Nguyên ngước đôi mắt đẫm nước nhìn sâu vào mắt anh da diết, trao hoa rồi vùng chạy xuống lớp nức nở. Học trò trong lớp nhiều đứa lau nước mắt. Hai hôm sau thì anh đi. Lan trở về phòng làm việc thân thuộc của anh, nhìn những cuốn sách còn thoáng đâu đây hơi ấm bàn tay anh, dòng nước mắt bỗng giàn giụa. 
        … Tôi bước vào lớp của sinh viên năm thứ nhất. Các em trẻ quá, tôi như gặp lại mình của hơn 10 năm về trước dù có thể bây giờ các em có phần bạo dạn và năng động hơn. Tôi giảng bài hào hứng, nói với các em như nói với chính mình… Cô bé lớp trưởng có đôi mắt biết nói, chưa bao giờ mình bắt gặp một đôi mắt nào lạ đến thế?! Đôi khi hay nghĩ vu vơ về em…
        … Mẹ hoàn toàn bất ngờ và phản đối việc đi nghiên cứu sinh của tôi. Bố im lặng cho tôi quyền quyết định. Em Lan trêu “khi về chắc anh già lắm rồi, sẽ khó lấy vợ đấy”. Mẹ bảo “xây dựng gia đình đi đã, sinh cho mẹ một đứa cháu rồi thích học trời học bể gì thì học”. Những điều mẹ nói, tôi đều hiểu hết. Nhưng mà đối với tôi đây là một cơ hội thật quý báu. Tôi sợ sự lựa chọn nhưng tôi đành phải lựa chọn. Mong mẹ hãy hiểu cho con…
          … Em đã khóc và tôi thấy mình đầy mâu thuẫn. Khoảng trống rộng hoác. Tôi muốn nói, thật lòng muốn nói… Nhưng có ích gì cho tôi, cho em?...Em còn trẻ quá. Tôi xin được giữ điều muốn nói làm một bí mật riêng mình…
           Những dòng chữ trong cuốn sổ của anh làm dâng lên trong Lan nhiều cảm xúc. Lan hiểu tâm sự của anh và cô bé thấy hình như trong mình có sự mất mát nhiều lắm.
         Sống ở nước ngoài, anh liên lạc với người thân bằng email và điện thoại. Ngoài chuyên ngành chính, anh đăng ký học thêm nhiều chuyên ngành khác trong đó có những phần hoàn toàn mới mẻ với ý nghĩ để tích luỹ, mình sẽ cần đến nó, ít nhất là trong việc hiểu cuộc sống và thế giới. Bận rộn tưởng không kịp thở nhưng vẫn không tránh được những giây phút trong anh thoáng một nỗi nhớ da diết… Hộp thư của anh xuất hiện tin nhắn của một người có nickname rất lạ: Đulxinêa. Anh liên tưởng tới chàng hiệp sĩ Đônkihôtê với bao nhiêu chiến công kỳ cục vì mối tình đầy ảo mộng với nàng Đulxinêa xứ Tôbôxô. Anh đọc message, tin nhắn ngắn gọn với lời chào làm quen cũng ngắn gọn đến nao lòng. Anh hồi âm theo phép lịch sự, không quên hỏi về nichname ấn tượng đó. Người đó trả lời: "Tôi chọn tên này vì tôi cho rằng không phải chỉ Mighen Đơ Xecvăngtex mà chính văn hoá mạng cũng sinh ra những nàng Đulxinêa, ngày càng nhiều. Tôi muốn mình là Đulxinêa của một người, duy nhất một người. Anh tin không, Đulxinêa là ảo nhưng cũng hoàn toàn có thể là thật…". Sau những lần nói chuyện khách sáo, hai người nói chuyện thân tình hơn. Anh cảm giác là người quen nhưng quen mà là lạ vì anh không thể đoán được. Cô bé tầm tuổi Lan, thẳng thắn nhưng tế nhị, ở cô có những suy nghĩ trong sáng và trí tuệ. Anh biết mình bớt cô đơn khi có cô, anh thích được nói cho cô nghe những việc mình đang làm, những điều anh học được và những gì anh cảm thấy từ cuộc sống nơi xứ người. Anh cũng thích nghe cô kể chuyện, đôi khi chỉ là những câu chuyện vụn vặt đời thường. Cô trẻ trung và hồn nhiên. Anh bắt quả tang mình ngày nào cũng cố gắng sắp xếp để dành một khoảng thời gian cho cô. Nhiều khi giật mình, anh thấy mình sao mà trẻ con thế. Nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại suy nghĩ về nàng Đulxinêa, anh vui vì được chia sẻ. Cô bé hình như là người nhạy cảm, cô hiểu những điều anh muốn chia sẻ hơn anh tưởng, anh không tin những dòng chữ khô cứng trong những tin nhắn điện tử đã đem lại điều kỳ diệu đó. Đối mặt với bất cứ khó khăn nào, Đulxinêa cũng là động lực để anh cố gắng vượt lên chính mình. Có lúc, anh để trí tưởng tượng tràn ngập tâm hồn và hình dung khuôn mặt của Đulxinêa, đôi mắt to nâu, trong sáng, sống mũi thẳng thánh thiện… khuôn mặt của Thuỷ Nguyên… Chắc là không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế đâu, anh tự cười mình. Anh hoàn thành xuất sắc đề tài nghiên cứu và chuẩn bị về nước. Anh thú nhận là đã yêu cô dù chưa một lần gặp mặt. Anh hạnh phúc trong thời gian qua và muốn là người được hạnh phúc. Đulxinêa băn khoăn "đó là một quyết định đầy mạo hiểm". Anh bảo "anh có thể làm nhiều điều ngốc nghếch hơn Đônkihôtê vì em, nàng Đulxinêa của anh!"
          Từ lúc nhận được tin anh báo về, khuôn mặt mẹ rạng rỡ như có nắng ấm. Những cô cậu học trò mới ngày nào là tân sinh viên nay sắp tốt nghiệp đều chững chạc hơn nhiều. Đulxinêa hứa là cũng sẽ ra đón anh ở sân bay, nàng mặc chiếc áo màu tím hoa cà, "chắc là anh sẽ dễ dàng nhận ra em ngay thôi". Lan đến đón Nguyên. Nguyên hồi hộp, luống cuống đứng trước tủ nhìn Lan cầu cứu. Nén tiếng thở dài, Lan đùa:
         - Nhìn Nguyên kìa, sao lại cuống cả lên như thế. Trả lời thật cho mình biết, cậu yêu anh ấy phải không, yêu nhiều không?
         Nguyên đỏ bừng mặt che giấu sự ngượng ngùng bằng những cái đấm nhẹ lên vai bạn. Chọn cái áo nào bây giờ,  mình vui quá. Cái áo tím hoa cà của cậu đâu, nó hợp với cậu và hợp với ý nghĩa của buổi hôm nay đấy...
Chuyến bay hạ cánh. Anh về trong niềm vui của bố, của mẹ, của Lan, Nguyên và bao nhiêu người thân yêu. Anh xúc động nắm tay từng người, nhìn khắp lượt những khuôn mặt thân thương. Anh dừng lại ở Nguyên, cô mỉm cười mà nước mắt dâng trào, cô mặc chiếc áo màu tím hoa cà, cô là Đulxinêa của anh.
      - Em... Thế mà anh vẫn nghĩ không có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy!
       - Em…
       - Anh không thể tin được... Có thật em là Đulxinêa không?!
         Anh ôm cô trong vòng tay của mình, Nguyên ngỡ ngàng, hạnh phúc bất ngờ đậu xuống vai cô như trong một giấc mơ khiến cô không thể tin vào tai mình. Cô đã thầm yêu thầy giáo, một tình yêu đầu đời, cô đơn, không hy vọng. Cô đã chỉ mong anh trở về, không mong gì hơn thế. Vậy mà…
       Nàng Đulxinêa lặng im không nói. Nàng cũng đã dừng thật lâu trước chiếc áo màu tím để rồi gấp lại cho xuống đáy tủ. Nàng sẽ khiến anh phải lựa chọn mà bất cứ sự lựa chọn nào cũng sẽ khiến anh bị tổn thương, đau đớn... 
        Tốt nghiệp đại học. Lan khiến bố mẹ choáng váng khi quyết định đến một vùng đất xa lạ để lập nghiệp. Bố mẹ ngăn cản không được, van xin cũng không được đành buồn bã chia tay con gái với hy vọng sau một thời gian nàng sẽ bình tâm quay lại. Lan chia tay mọi người với nụ cười tự tin đầy lạc quan nhưng ít ai biết nàng đã phải vội lên xe để giấu đi dòng nước mắt tuôn trào trước lúc chia xa khu phố quen thuộc có những người nàng yêu thương nhất, có gia đình anh, có anh – tình yêu dài thầm lặng không lời và có giàn hoa tigôn với những bông hoa nhỏ bé như tim vỡ hệt như trái tim của nàng. Nàng đứng bất động trước dãy giảng đường quen thuộc ghi đậm dấu ấn bao vui buồn đời sinh viên. Nàng cũng đã ngoảnh lại tìm kiếm một gương mặt thật thân quen giữa chốn đông người và phân vân thật nhiều trước khi dấn bước lên tàu. Nước mắt cứ nối nhau thầm lặng tuôn rơi trên khuôn mặt nàng. Đúng lúc quay lưng bước đi trong sự tuyệt vọng thì một vòng tay ôm chặt giữ nàng lại “Đừng đi, Đulxinêa, anh không muốn em chỉ là ảo ảnh!”. Nàng ngỡ ngàng quay lại, tan chảy trong vòng tay, ánh mắt và giọng nói anh.Phía xa xa, người bạn gái Thủy Nguyên vẫy tay, gật đầu như đang chúc phúc cho anh và nàng.
        Ít ai biết được rằng, câu chuyện kết thúc bất ngờ ngoài dự đoán của cả người ngoài cuộc lẫn người trong cuộc. Ba năm sau, cả Lan và Nguyên đều đã có gia đình nho nhỏ của riêng mình, còn anh đã định cư ở nước ngoài và trở thành giảng viên của trường Đại học mà anh bảo vệ luận án Tiến sĩ tại đó. Anh vẫn đi về một bóng… Không biết có phải trái tim nhạy cảm đã khiến anh nhận ra nàng Đulxinêa sau phút giây ngộ nhận ở sân bay? Không biết quyết định xa xứ của anh có phải là một cuộc chạy trốn để tránh sự tổn thương cho cả hai người con gái. Không biết số phận chàng hiệp sĩ Đôn Kihôtê có phải là định mệnh khiến Đunxinêa mãi mãi chỉ là ảo mộng của đời anh… Điều này chỉ mình anh biết nhưng không ai dám hỏi. Vì sợ anh buồn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét