KÍNH VẠN HOA, NHẬT KÝ CỦA MẸ, SÁNG TÁC, LƯỢM LẶT ĐÓ ĐÂY

18 thg 3, 2014

ĐANG GIỮA HÀ THÀNH MÀ LẠI NHỚ SƠN TÂY!

(Lục lại được bài viết này vào mùa đông năm trước, tự dưng lại nhớ Sơn Tây, tự dưng lại muốn chạm vào rêu phong trầm tích cũ...)
         Đông Hà Thành dường như đang đến gần kèm với gió lạnh và mưa bay. Chừng như chỉ vậy cũng đủ để nhớ Sơn Tây một thời!
         Sơn Tây, ấy là buổi đầu tiên hội ngộ, ngơ ngác 92 gương mặt xa lạ từ nhiều đơn vị khác nhau tụ họp về đây. Lần đầu xếp hàng đi xuống nhà ăn, có chị em còn mặc quần ngố, mặc jip (hình như có mình), được nhắc nhở lần sau phải mặc quần dài, có ai đó gật gù "à ra là lính!!!"

         Sơn Tây, ấy là buổi đầu tiên nghe quán triệt từ Dt Đoàn Ánh Dương về chương trình, nội dung, nội quy... và nhiều thứ khác nữa (không nhớ hết). Sau buổi ấy, điều duy nhất đọng lại sâu đậm trong đầu học viên là xung quanh trường nhiều rắn, ở đâu cũng có rắn, chỗ nào cũng dễ gặp rắn, nhất là ở đồi cây, lùm cỏ, càng khuất nẻo càng nguy cơ... Tốt nghiệp xong xuôi ối người ngộ ra "rắn đôi khi cũng chỉ là biểu tượng mang tính chất minh họa"!

        Sơn Tây, ấy là những buổi học chính trị vui tung trời của thầy Lý (sau này mới biết hình như có biệt danh Lý toét), những buổi học của thầy Hồng làm nhiều giáo viên văn ngồi dưới hoang mang tự hỏi "đánh một trận sạch không kình ngạc" hay "đánh một trận sạch không kinh ngạc" và những buổi học của một thầy (không nhớ tên, tạm gọi là thầy "cơm dân áo đảng") với lý thuyết về tốc độ nói (bao nhiêu phát trên phút ý nhỉ pà con) và âm lượng của giáo viên bao nhiêu là đủ (cũng chẳng nhớ nữa vì giáo viên văn tụi mình lúc nhỏ, lúc to, lên bổng xuống trầm chứ có phải loa phát thanh đâu)... cuối cùng người hay vi phạm, hay vượt ngưỡng nhất, không ai khác chính là thầy cơm dân áo đảng của chúng ta haha...
        Sơn Tây, ấy là chuyện cái nhà tắm ngàn sao của anh em nam (Lãng Tử Gió vừa bật mí, tắm trong đó anh em có thể nhìn ngắm được sao trời, mây bay, trăng sáng và cảm nhận được vi vu gió thổi vì nhà tắm không có mái che phải không nhỉ???) và cái nhà tắm không sao nào của chị em nữ. Gần 30 c e (chính xác là 27 pà con nhỉ) chung một cái nhà tắm con con hay tắc cống chưa đầy 10m2, không bình nóng lạnh, 2 hay 3 cái vòi nước lúc cụp lúc xòe, nước lúc có, lúc không, ai đó càu nhàu khổ quá đày ải con người quá chịu sao được, ai đó mỉm cười "lính là thế à, phải rèn luyện từ việc bé tí thế kia à, ừ, rèn luyện thì rèn luyện, vậy thì còn chần chừ gì nữa mà khôngvui vẻ tiến lên". Không có nóng lạnh ta tạo ra nước nóng bằng nhiều cách khác nhau, phích nước nóng của ct, ấm siêu tốc của em A, sục may so của chị B... Đi học về, đi thao trường về, đi tập đội ngũ về phải nhanh nhanh chóng chóng để còn thực hiện chế độ khác, không đủ thời gian tắm riêng từng người thì ta tổ chức tắm tập thể, lúc đầu ngại ngùng, ngường ngượng, sau thì hết ngượng lại còn thấy vui vui và cười vang vang. Điều rút ra được từ vụ tắm tiếc này là con người quả thật vĩ đại, loài động vật nhanh chóng thích nghi và sáng tạo bậc nhất!!!
          Sơn Tây, ấy là những đêm trăng suông sương trắng giăng mắc nhung nhớ, ai đó đứng gác im lìm trong cái lạnh heo hút, ai đó thì thầm rả rích giường nọ với sang giường kia, ai đó lăn qua lăn lại trên tầng 2 của chiếc giường cá nhân thao thức không ngủ. Ấy còn là mỗi buổi sáng sương trắng dầy và rét buốt. Từng ấy chị em cứ hơn 5 giờ loẹt soẹt loẹt soẹt quét ngược quét xuôi, sợ nhất là đi đổ rác, không phải vì nặng nhọc mà vì trời chưa sáng hẳn, địa điểm tập kết rác vừa xa vừa heo hút, lại nghe đồn đó là cái giếng trước có nàng sơn nữ tự tử... hức hức... lần nào đổ xong hai chị em cũng co giò bỏ chạy!...
         (Còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét